Thursday, October 22, 2015

Chú thạch sùng


Ở Nhật xảy ra một câu chuyện có thực  100% như thế này: Có một người vì muốn  sửa lại nhà nên dỡ tường ra; tường nhà kiểu kiến trúc  Nhật thường đế một tấm gỗ ở giữa, hai bên  trát xi măng, nhưng thực chất bên trong để rỗng. 

Khi anh ta dỡ  tường ra, phát hiện có một chú thạch sùng (thằn lằn)  đang ngủ ở trong đó, đuôi nó bị đóng vào vào tường bởi một chiếc đinh được đóng từ ngoài vào trong. Anh  này thấy tình cảnh đó vừa thấy thương thạch sùng vừa thấy tò mò, anh ta chăm chú quan sát chiếc đinh, trời ạ! đây là chiếc đinh được đóng khi xây nhà 10 năm trước.


Rút cục là có chuyện gì thế  này nhỉ? Chú  thạch sùng này đã mặc kẹt trên tường mà vẫn sống  được trọn 10 năm! Sống được 10 năm trong bức tường tối, thật không đơn giản chút nào. Có gì đó bất thường  thì phải? Anh ta tiếp tục tục nghĩ ngợi, đuôi nó bị  đóng chặt, không thể xê dịch  được, thế nó đã sống được nhờ vào  điều gì mười năm qua? Anh ta quyết định chưa sửa công trình  của mình vội, muốn quan sát xem chú thạch sùng này đã ăn gì? Anh muốn nghiên cứ tìm hiểu xem sao.


Một lát sau, không biết  từ đầu bò ra một chú thạch sùng khác, miệng nó ngoặm  miếng thức ăn… ồ! Anh ta lặng người đi. Thế này là sao nhỉ?  Vì một bạn thạch sùng bị đinh đóng  vào đuôi không thể đi lại được, một bạn thạch sùng khác đã kiếm tìm thức ăn mớm cho bạn trong suốt mười năm qua.
Tôi nghe xong thấy xúc động vô cùng và thực sự cũng không còn nghĩ được gì thêm về mối quan hệ  giữa  hai con thạch sùng này nữa./
Các bạn ạ,
Cùng với sự phổ cập của máy vi tính trong xã hội con người, tốc độ những thông tin mà chúng ta có được từ người thân, bạn hữu, đồng nghiệp đã ngày một nhanh hơn, khoảng cách giữa con người với con người chúng ta với nhau cũng ngày một gần  hơn…   sự thông cảm và tình thương giữa con người với con người cũng dễ dàng và đằm thắm hơn..   Kể cả đối với những người mà chúng ta đã từng quen biết nhau trong quá khứ ...!   
Hãy phổ biến rộng rải câu chuyện này .

1 comment:

  1. Vòng đời của một con thạch sùng có 1 năm thôi cha noi...

    ReplyDelete